Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015
Cần
Cần 1 người hiểu, 1 người quan tâm, chia sẻ.....nhưng chẳng có 1 ai hiểu cả. Chỉ biết gây áp lực thôi. Chán quá.
Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2015
Nổi lòng ai thấu
Bạn bè dạo gần đây gặp tôi thường hỏi tôi: sao dạo gần đây em ốm thế. Trời ơi, người ta còn quan tâm tôi, thấy tôi ốm vậy mà người thân của tôi lại không phát hiện ra. Lý do tôi mới ốm dậy bị sụt mất 2 kg bà con ạ. Vậy mà khi biết tôi ốm họ chẳng thèm hỏi thăm lấy 1 câu mà chỉ phán rằng: "bị bệnh thì tự mà lo nha". Rốt cuộc tui có phải là người nhà của họ không vậy. Khóc thầm.
Không biết nói cùng ai
Con người ta mỗi khi có chuyện buồn thì luôn luôn có người thân, gia đình bên cạnh để chia sẻ nhưng tôi thì không. Hị chẳng những không an ủi mà còn đổ thêm dầu vào lửa, cứ tự nhiên sát muối vào vết thương chưa kịp lành của tôi. Mọi người có biết tôi cũng là 1 con người. Cũng biết vui, buồn, cũng biết khổ hay sao. Nhiều lúc tôi cũng muón khóc lắm nhưng tôi không thể khóc được. Tôi khoc rồi ai sẽ dỗ dành tôi đây nên tôi chỉ biết tự an ủi mình thôi "Thư ơi đừng buồn nữa. Hãy dũng cảm lên mà sống"
My dary
Người ta thường nói: gia đình là chốn bình yên nhất ta có thể về sau những giây phút mệt mỏi với cuộc sống sôi động, tất bật, áp lực trong xã hội hiện nay. Nhưng với tôi đó khg phải là một nơi như thế. Mỗi khi về nhà tôi cảm thấy càng mệt mỏi hơn. Cứ tạo áp lực như thế sao tôi có thể tồn tại tiếp đây. Tôi chỉ xin có được cuộc sống bình yên thôi mà sao khó thế nhỉ.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)